trịa đầy đặn hẳn ra, đường nét rõ ràng có nhô có thụt, chỉ có quần áo vẫn toàn đồ cũ chưa thay đổi. – Dì nè, ở thành phố dì nên ăn mặc cho nó oách chút đi dì. – Thôi dì quen vậy rồi. – Đâu được, con còn bạn bè tới chơi, thấy vậy tụi nó cười con sao. – Dzậy để từ từ dì thay đổi. – Mai con lĩnh lương rồi đưa dì đi mua mấy bộ đồ, cả váy nữa. – Thôi, kỳ quá. Để dì tự lo. Chiều đi làm về, tôi kêu dì lên xe chở chị ra luôn đường… tấp vô sát dãy cửa hàng quần áo may sẵn. Dì hơi lóng ngóng ngại ngần,