Chồng tôi chỉ tự vệ cứu người thôi đâu có tội gì lớn lao lắm. Xin ông nghĩ cách giúp dùm chúng tôi mang ơn không hết. Ở đây chỉ có ông là người có quyền, ông nói được là được mà. Hai Dần đi vòng ra sau ghế Phấn ngó nghiêng rồi cúi xuống nói nho nhỏ: – Thật ra không phải không có cách, không chừng còn trắng án nữa kìa, nhưng ở đây không tiện nói. Tối nay cô đến Karaoke Hương Xưa chúng ta cùng bàn bạc được không? Phấn như người chết đuối vớt được cọc, cô mừng quá đứng dậy cảm ơn rối rít rồi ra về,