không phải người nhỏ nhen, nghe chị Vi nói anh là người đàng hoàng tui cũng tin. Nhưng mà bữa đó tui cứu anh, ướt hết đồ, về nhà còn bị mẹ la nữa. Phải đền bù cho tui. – Ờ, em muốn gì anh cũng chiều…. – tui đang trong tình trạng mê sảng. – Hì hì, cái đó là do anh nói đó nhe. – bé Trang cười “hồn nhiên” – Ấy, anh lỡ lời… – Hông có lỡ liếc gì hết, chuẩn bị tiền đi, mai bao chị em tui đi ăn – Bé lạnh lùng. Tui cứng họng không biết nói gì hơn, Vi thì lấy tay che miệng cười khúc khích, nhìn xinh