ra dùng súng uy hiếp. Chưa bao giờ Thành sợ hãi như vậy. Một thoáng tem trùm mặt dẫn Nguyệt đi khuất, trên vai nàng, chiếc balô đựng đầy áo quần cần thiết. Đứng lớ ngớ giữa xa lộ, vừa sợ hãi, vừa không biết phải làm gì trong tình cảnh này, Thành phải đành quây về Sàigòn rồi tính. Nhưng đi giữa đường Nguyệt gọi Thành: “Anh ơi! Em bị bắt cóc! Nhưng anh đừng gọi cảnh sát hay người nhà… nhớ trở về khách sạn… em gọi anh sau!” Vài tiếng sau Nguyệt gọi tiếp giọng rất nhỏ: “Anh Thành! Em sẽ cố gắng dàn