chằm chằm trong giây phút dài như vô tận. Trái tim cô đột nhiên đập mạnh và cổ họng cô tự động thốt lên mấy lời: – Đừng gọi là cô. Hãy gọi là em. Hoặc gọi tên: Ánh Hoa. Em đã từng gọi rất nhiều gã đàn ông đồi bại là “anh”. Nhưng Quân à, anh mới thực xứng đáng được là “anh”. Rồi Hoa nhìn Quân bằng ánh mắt đầy cảm kích, nàng ôm Quân thật chặt. – Anh muốn em biết rằng anh là người đàn ông đáng tin duy nhất của đời em. – Quân nói thật mạnh mẽ. Trượt tay vào trong váy và di chuyển tới bầu ngực căng