rủa, cười giỡn đan xen vào nhau. Không thể nào quên được cảnh tượng đó. Cuối cùng thằng Thịnh giành được cái quần của Năm nổ, nó bò lên bờ. Cầm cái quần chạy vòng vòng. Năm nổ tức khí liền bơi lên rượt theo. Anh chả lớn tong ngòng mà không mặc sịp, cứ nhong nhỏng như vậy mà chạy…. cái đùm lắc qua lắc lại nhìn tởm không thể tả. Vừa chạy nó vừa la: – Má mày, trả quần cho tao!!! Thằng chó!!!! Trả đây!!!!! Thằng Thịnh khoái chí, chạy nhanh hơn nữa. Chạy một hồi, thằng Nổ mệt quá, ngồi xuống thở như