đụ thật lâu. Tôi không cho Thành nắc nhanh, không được dồn dập. Cứ nhịp nhàng êm đềm như nước chảy trên dòng suối. Tôi đưa hai chân lên gác trên mông Thành. Tôi kiểm soát nhịp thở Thành, chỉ cho Thành sướng chừng mực. Phải kéo dài cuộc ân ái cho tới giữa ngày. Tôi ôm Thành để nấc lên, hưởng tận cùng cuộc giao hoan. Rồi tôi lên ngồi trên Thành. Phải thành thật, kiểu lái phi thuyền này, với tôi, là kiểu tôi mê nhất. Vì tôi có thể điều khiển cho cu đi hướng nào cũng được để thỏa mãn. Thành chẳng cần